Đêm 2/3/1998: Vũ Xuân Trường và đồng bọn đã không còn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Tại phiên toà phúc thẩm, Trường đã ngậm ngùi nói những lời cuối cùng: "Tôi vô cùng xin lỗi cha mẹ, vợ, các ... Đêm 2/3/1998: Vũ Xuân Trường và đồng bọn đã không còn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Tại phiên toà phúc thẩm, Trường đã ngậm ngùi nói những lời cuối cùng:
"Tôi vô cùng xin lỗi cha mẹ, vợ, các con tôi, các anh chị em tôi vì tôi mà phải đau khổ. Cúi xin bố mẹ hãy tha thứ cho đứa con tội lỗi này. Cho tôi gửi lời xin lỗi tới các đồng nghiệp đã vì tôi mà phải liên luỵ. Cuối cùng tôi mong Đảng uỷ CATW, các vị lãnh đạo trong khi rèn luyện CBCS làm theo 6 điều Bác Hồ dạy thì hãy giám sát thường xuyên, thấy cán bộ chấm sai thì ngăn chặn ngay, đừng để quá muộn đến khi ân hận thì đã không còn có cơ hội để sửa chữa. Tôi xin cám ơn Quý toà và Hội đồng xét xử”.
|
Bị cáo Vũ Xuân Trường |
Rồi đơn xin ân xá của các bị cáo cũng bị Chủ tịch nước không xem xét. Được tin vào sớm mai sẽ thi hành án tại Trường bắn Cầu Ngà (phía sau trại giam Hoả Lò mới), chỉ có cánh nhà báo bạo gan nhất mới dám tới tìm đến . Vả lại để được vào hẳn trong trại chứng kiến từ A đến Z thì không phải báo nào cũng có cơ hội. Tôi rủ một anh bạn đồng nghiệp, một người mọi khi ăn nói rất hùng hồn nhưng khi nghe vụ này, lúc đầu anh cũng tảng lờ, rụt cổ lại định đánh bài chuồn.
Phải vào trại từ chiều tối. Dạo này đang cuối xuân đầu hè. Trời mưa phùn rả rích. Chúng tôi vào trại đã 8 giờ tối. Đèn pha bốn góc trại bật sáng trưng, nhưng bốn bề im ắng lạ thường. Có lẽ liên tưởng tới sự kiện sắp xẩy ra nên chúng tôi thần hồn nát thần tính thế thôi chứ mới đây, hôm qua, hôm kia, không gian chắc vẫn như vậy có gì khác đâu?
Tới cổng, một anh lính trẻ lăm lăm AK trước ngực lạnh lùng ngăn chúng tôi lại. Trình thẻ nhà báo nhưng anh lính trẻ vẫn tỉnh bơ. Đành gọi cho Đại tá giám thị. ông bảo: "Cậu thì vào được thôi nhưng bây giờ phải lảng đi tới nửa đêm hãy quay lại. Giải quyết cho cậu, nhỡ các nhà báo khác thấy sẽ rất khó xử. Thấy ông nói có lý, tôi và anh bạn đồng nghiệp quay ra. Vừa đến ngã ba đường rẽ vào trại thì gặp liền mấy nhà báo. Sao lại về à?. Chúng tôi không dám đỗ lại mà vừa phóng xe vừa nói với: "ông Hoành (PGĐ CATP) không cho vào đâu. Về thôi..
Tôi và anh bạn đồng nghiệp phải ngồi trốn dưới gốc cây dưới mưa tới tận gần nửa đêm mới dám lóp ngóp mò vào. Vừa đi vừa ngó trước ngó sau như thằng ăn trộm, chỉ ngại có phóng viên nào quyết ăn theo thì thật phiền. Giám thị Hoắc trực sẵn ở cổng dẫn chúng tôi vào. Tôi nằm lăn ra chiếc ghế tại phòng làm việc ngủ say như chết. Tới gần sáng, những tiếng động lẹ, tiếng chân người chạy hối hả làm tôi bừng tỉnh. Tôi hồi hộp: Sắp đến giờ hành quyết! chỉ nghĩ về tưởng tượng mà cũng thấy rờn rợn sống lưng.
3h sáng 3/3/1998: Vào lúc này, đồng loạt 7 xà lim án tử hình có tiếng lách cách mở cửa. Hẳn các tử tù biết điều gì sẽ xảy ra. Tâm trạng họ ra sao? Chắc là sự sợ hãi sẽ lên tới tột đỉnh khi biết rằng chỉ một lúc nữa sự sống của họ sẽ chấm dứt. Đã từng có quá nhiều cơ hội để họ tránh được cái chết nhưng đồng tiền lúc ấy đã làm mờ mắt họ. Tiếc thay, nhưng biết làm sao được. Luật pháp là luật pháp. Thi hành luật pháp chính là để bảo vệ cho cả cộng đồng, là đỉnh điểm của chủ nghĩa nhân đạo. Họ đã tự chấp nhận cái chết chứ chả ai muốn mang lại cho họ.
3h30: Từ nơi giam giữ ra cổng trại có một đoạn hành lang. Trên bức tường của hành lang có gắn số thứ tự từ 1 đến 7. Số 1 là vị trí của Vũ Xuân Trường, rồi số 2 Đoàn Xuân Xe, số 3 Vũ Phong Mã, số 4 Trọng Thắng, số 5 Bùi Danh Ca, số 6 Dương Ngọc Thắng, số 7 Lại Thị Ngấn. Các tử tù được dẫn ra ngồi đúng theo số.
Mỗi người được mang đến một bát phở, một cốc nước, một điếu thuốc. Hầu như không ai ăn, Xuân Xe húp ít nước rồi đặt bát xuống. Vũ Phong Mã rít thuốc thật sâu như để giấu đi sự hoảng sợ. Lại Thị Ngấn đầu tóc bơ phờ, đôi mắt thất thần, tuyệt vọng nhìn vào bóng đêm. Chỉ có Vũ Xuân Trường xỏ hai tay vào túi, diễu cợt quan sát đồng bọn.
4h: Tất cả được dẫn vào hội trường nhỏ. Lần lượt các tử tù làm thủ tục kiểm tra danh chỉ bản. Lại Thị Ngấn chưa kịp lăn tay đã ngất xỉu. Tấm thân to béo thị ngã vật xuống mặt bàn. Hai nữ y tá phải bế xốc Ngấn ra bên để tiêm thuốc trợ tim. Một lúc sau Ngấn tỉnh lại. Tình huống này đều đã được tính đến nên cán bộ trại xử lý rất nhanh gọn. Vừa chớp chớp mắt, Trường tiến đến bên cạnh nhếch chiếc răng khểnh cười khẩy: "Thế là thêm một con cave xuống đấy đủ một mâm bảy người." Nghe thấy thế Ngấn vừa trừng mắt nhìn Trường bằng đôi mắt căm thù vừa chửi tục: "Thằng mặt..." Trường vờ như không nghe thấy gì, đi về phía các nhà báo và nói với giọng thật thà: "Trong thời gian xét xử, có điều gì sai, mong các nhà báo thông cảm". Một nữ phóng viên báo ANTĐ nhìn Trường với ánh mắt thương cảm.
5h: Các tử tù được dẫn ra trường bắn. Lúc này vẫn còn rất tối. Những bóng đèn điện đỏ quạch. Mưa phùn nhẹ nhưng có cảm giác xối xả lạ thường. Ban chỉ huy ngồi trên chòi cao bao gồm đại diện Toà án, Viện kiểm sát, CATP, chính quyền địa phương. 7 tiểu đội hành quyết, mỗi nhóm gồm 5 chiến sỹ phòng CSBV sử dụng súng trường CKC và 1 chỉ huy đeo súng ngắn. Tất cả mặc áo bông, mũ bông che kín mặt. Còn có một nhóm ứng trực để đề phòng các xạ thủ chính xảy ra điều gì bất trắc thì sẽ thế chỗ ngay. Một lực lượng khác thuộc quân khu Thủ đô. Họ đã rà mìn từ chiều qua và quy định sự đi lại theo đúng sơ đồ nhưng vẫn ở lại ứng trực để xử lý các tình huống bất ngờ.
Các tử tù được dẫn tới từng huyệt đào sẵn. Cạnh huyệt là chiếc quan tài màu đỏ mở nắp sẵn. Phía trước huyệt là một thang tre cao 2m có ghi sẵn tên. Tử tù được đưa đến trói giật cánh khuỷu vào các thang tre và bịt mắt. Một lần nữa khi bị bịt mắt Lại Thị Ngấn lại ngất xỉu. Tiểu đội hành quyết đứng cách chỉ có 5m. 5 mũi súng dàn hàng ngang chĩa về phía tử tù.
5h15: Viên chỉ huy phát lệnh: "Mục tiêu trước mặt. Đối tượng. Bắn”. Đồng loạt 35 khẩu súng xiết cò. Tiếng đạn khô đanh ngắn gọn. Nhìn rõ những vệt khói. Các khung tre giật lên. Rồi không gian như chìm xuống rất sâu. Sau một khẩu lệnh nữa của viên chỉ huy, 7 chỉ huy tiến đến các các tử tù đã được đặt xuống đất. Họ rút súng ngắn thực hiện phát súng nhân đạo. Hôm ấy ở vị trí số 6 của Vũ Phong Mã không hiểu sao người chỉ huy phải thay 2 khẩu súng lục và bắn đến phát thứ 3 mới xong nhiệm vụ. Ngay sau đó lực lượng pháp y tới từng tử tù dùng ống nghe tim phổi xác định tử tù đã chết. Biên bản được ký.
Chỉ huy tuyên bố trên loa: "Kết thúc cuộc thi hành án. Thủ tục khâm liệm được tiến hành." Những nén hương lập loè lúc trời sắp sáng. Mùi nhang lẩn khuất như không chịu tan đi quanh các huyệt mộ. Tôi liều lĩnh cầm máy ảnh chụp từng tử tù. Những vệt máu chảy dài trên các khuôn mặt nhợt nhạt. Nhìn quanh anh bạn phóng viên đi cùng sợ quá đã bỏ về từ lúc nào không biết. Tôi tự hỏi: Không biết những kẻ điên cuồng buôn bán ma tuý vì lợi nhuận khổng lồ cho riêng mình mà mang đau khổ cho hàng ngàn con người có kinh hãi, có chùn tay khi chứng kiến cái cảnh hành quyết như tôi vừa chứng kiến? Họ hãy dừng bàn tay tội ác để đừng tự mình kết thúc cuộc đời trong đau đớn và nhục nhã như vậy.
Tôi trở về cơ quan khi trời đã sáng rõ. Bình minh toả nắng cùng dòng người hối hả đi làm. Họ đâu có biết bóng đêm vừa che đi một nỗi đau ghê gớm của con người và cũng do chính con người tự gây lên.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét